Ta đang học cách quên đi

Một hôm thức dậy thấy yêu đời, thấy những niềm vui đang lớn dần trong tâm tưởng, thấy những đau thương tháng ngày bây giờ như vụn vỡ từ lâu. Sự nghiệp đang phát triển theo chiều hướng tốt, lòng chẳng vấn vương sầu nhớ một ai, ta thấy tâm hồn mình thật thanh thản và bình yên biết bao nhiêu.

Ước cho những tháng ngày như thế cứ trôi đi chầm chậm, không yêu, không ghen và không hờn giận. Chẳng nhớ nhung, tương tư một ai, quá khứ đã đi qua lắm lúc ta nghĩ về cũng chẳng còn thấy nhói đau nơi sâu thẳm, ta lặng lẽ sáng đi chiều về một mình lầm lũi như cái bóng, thế nhưng như vậy lại thấy nhẹ nhàng biết bao nhiêu.

Sáng sáng ngồi bên quán cóc quen thuộc, nhâm nhi giọt cafe đắng và đọc vài mẫu tin tức trên các trang nhật báo, hay ngồi kháo nhau những câu chuyện đời thường dưới những làn khói thuốc vô hồn.

Trưa ngả lưng nằm nghỉ ngơi và suy nghĩ mông lung rồi chìm vào “giấc mơ trưa”, để rồi giật mình khi chuông reo đến giờ làm việc.

Chiều dạo bước mênh mông giữa con phố này, hoàng hôn chiếu vàng cả một khung trời và ta cứ đi, đi giữa gió, bụi, ồn ào và xô bồ cuộc sống, cho đến khi chút ánh nắng cuối cùng cũng vụt tắt nhường chỗ lại cho bóng tối, ta mới nhận ra rằng mình đang ở một vị trí cách nhà hơn 3km, thế rồi lại cất bước quay về căn nhà trống vắng ấy, với những thứ gì riêng mang của cõi lòng mình.

Cuộc sống ngày lại ngày trôi đi, có nhiều người nói ta sống nhạt, nhưng chỉ lòng ta biết mình đang mặn đắng những tâm tư thầm kín. Ta đang học cách quên đi, không suy nghĩ nữa, cũng chẳng còn thể hiện nổi buồn trên khuôn mặt mình như ngày xưa, giờ ta đang tập đeo cho mình cái mặt nạ bằng da, nó chai sạm và vô cảm…

Tác giả: Trịnh Bảo